Park JiminLẽ nào lúc trước không bận sao, thì cũng dành thời gian đến thăm tôi được đấy thôi?
Park JiminBây giờ chẳng những không đến, tôi gọi điện thoại cũng không nghe máy, hai tháng nay đều vậy cả!
Bác sĩ thấy cậu ấy giận đỏ mặt, nhìn nhau với dì Min lo lắng không thôi, chuẩn bị thuốc an thần cho Park Jimin.
Park Jimin bệnh đã nhiều năm đương nhiên biết ông đi đâu, nước mắt bỗng chốc trào ra, giơ tay định đấm vào giường, nhưng lại không có chút sức nào.
Park JiminSao các người lại đối xử với tôi như vậy...
Park JiminAnh Jungkook đến cũng không gọi điện thoại cho tôi, mà gọi cho mẹ tôi
Park JiminMẹ cũng vậy, lâu như vậy rồi mà cũng không về nhà
Park JiminTôi cầu xin bà bao nhiêu lần cũng không được, vừa nhận được điện thoại của anh Jungkook là vội nói sẽ trở về...
Bác sĩ rất nhanh đã chuẩn bị xong kim tiêm, chích vào người Park Jimin.
Cậu trở nên im lặng rất nhanh, nhưng miệng vẫn kiên trì nói.
Park JiminSao các người lại đối xử với tôi như vậy...
Dì Min nhìn cánh tay toàn là vết kim của cậu, thở dài một tiếng, giúp cậu vén lại góc chăn, đứng trông bên cạnh với bác sĩ không rời đi nửa bước.
Buổi chiều, khi Jeon Jungkook đến rồi Park Jimin cũng chưa thức dậy.
Dì Min dẫn Jeon Jungkook vào phòng của Park Jimin, kể cho hắn nghe về việc cậu nổi giận.
Dì giúp việc MinJeon thiếu gia, Jiminie rất nhớ cậu, cậu đừng thấy nó chỉ là nhất thời tức giận
Dì giúp việc MinĐó là do dồn nén cả thời gian qua cả
Dì giúp việc MinĐợi nó tỉnh dậy nói chuyện đàng hoàng với cậu thì nhất định sẽ tốt lên thôi
Bác sĩ thấy hắn tới rồi nên rời khỏi phòng, sang căn phòng kế bên đợi.
Jeon Jungkook ngồi vào vị trí của bác sĩ, ngồi bên cạnh giường Park Jimin, nhìn thấy cậu ấy nằm mơ mà khóe mắt vẫn đẫm lệ nên hỏi dì Min khăn tay, lau đi nước mắt giúp cậu ấy.
Dì Min đem trà và điểm tâm lên cho Jeon Jungkook, còn định cắt cho hắn một đĩa trái cây. Jeon Jungkook ngăn lại, mọi thứ hắn đều bảo bà dọn đi, chỉ giữ lại nước trà.
Không phải lần đầu tiên túc trực bên cạnh giường của Park Jimin, biết cậu không thức dậy nhanh như vậy nên đi sang phòng sách chọn một quyển.
Trên đường đi hắn đi ngang qua hành lang có thể nhìn ra ngoài sân vườn, hắn dừng bước lại.
Ở đây, hắn vẫn có thể nhìn thấy căn phòng người ở mà Rose từng ở lúc trước, góc ấy thường ngược sáng, tối tăm ẩm ướt.
Nhiều năm qua như vậy, Rose luôn trốn ở đó nhìn hắn và Park Jimin ở dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ trong sân vườn, trong lòng sẽ có cảm giác gì?
Hắn không biết.
Jeon Jungkook đứng ở đây rất lâu, mãi đến khi dì Min đi ngang qua ngờ vực lên tiếng hỏi, hắn mới cầm sách quay về phòng của Park Jimin.
Nửa tiếng sau, Park Jimin thức dậy.
Cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy có người ngồi ở bên cạnh, cứ tưởng là dì Min, nên gọi bà.
Park JiminDì Min, con muốn uống nước...
Jeon Jungkook bỏ sách xuống.
Jeon JungkookĐợi một chút, vừa tỉnh không được uống nước ngay
Jeon JungkookAnh đi gọi bác sĩ đến cho em
Park Jimin chớp mắt, giờ mới nhìn rõ được người trước mặt mình là Jeon Jungkook.
Người mà cậu nhung nhớ mấy mươi ngày qua cuối cùng cũng đã xuất hiện, chẳng những không làm cậu vui lên được, trái lại còn khơi gợi lên bao nhiêu sự tủi thân tích tụ bao lâu nay.
Cậu quay mạnh đầu đi, la lên.
Park JiminKhông cần quan tâm tới em
Jeon Jungkook đứng dậy, không dỗ cậu mà là đi thẳng sang phòng bên gọi bác sĩ đến.
Hành động này làm Park Jimin càng tức giận hơn nữa, lệ hoen ướt khóe mắt.
Sau khi bác sĩ đến, kiểm tra kỹ tình hình sức khỏe của cậu, cầm gối lên lót sau lưng cậu vừa đỡ dậy vừa hỏi.
Bác sĩJiminie, thử xem có ngồi dậy được không?
Park Jimin dồn một hơi, chống hai tay hai bên, không mượn sức của ông ấy mà vẫn ngồi dậy được.
Thấy tình hình của cậu có phần tốt lên, bác sĩ vui mừng bảo.
Bác sĩVẫn là có anh trai con tốt hơn, từ nhỏ tới lớn lần nào cáu kỉnh lên mà anh trai con tới con không ngoan lại đâu nào?
Bác sĩTrước mặt bà chủ còn không thấy con ngoan như vậy đấy...
Park Jimin xấu hổ đỏ mặt lên, vội vàng phản bác.
Park JiminAi thèm nghe lời anh ấy?
Park JiminMấy tháng nay anh ấy có quan tâm tôi sống chết ra sao không?
Park JiminTôi không có anh trai như vậy!
Mặc dù cậu nói vậy nhưng vẫn liếc nhìn Jeon Jungkook, nhìn thấy được một gương mặt vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Bác sĩ vẫn cười vui vẻ, không xem lời của cậu ra gì.
Hai tháng nay tình hình sức khỏe của Park Jimin cứ tái đi tái lại, ông cũng thường xuyên ra vào nhà họ Park nhưng không lần nào gặp được Jeon Jungkook.
Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ giữa hai anh em họ có vấn đề gì xảy ra.
Bác sĩĐược rồi được rồi, con và anh con lâu ngày không gặp, chú không làm phiền nữa
Bác sĩChú sang phòng bên cạnh nghỉ, có gì không thoải mái thì gọi chú
Bác sĩ thức thời rời khỏi căn phòng.
Ông vừa đi căn phòng chỉ còn lại hai người.
Jeon Jungkook nhìn gương mặt gầy đi rõ ràng của Park Jimin, hỏi.
Jeon JungkookSức khỏe gần đây vẫn ổn chứ?
Park Jimin nhìn đi chỗ khác, trong lòng đang khó chịu cực kỳ.
Đương nhiên cậu rất nhớ Jeon Jungkook, có nhiều lúc muốn nói chuyện với hắn, cũng rất muốn làm nũng với hắn.
Nhưng trong lòng cũng đang trách móc Jeon Jungkook mấy mươi ngày rồi không nói không rằng gì tới cậu, nên không muốn tha thứ dễ dàng như vậy.
Trong lúc băn khoăn, phần kiêu ngạo trong lòng cậu vẫn chiếm lấy thế thượng phong.
Cậu không thèm để ý Jeon Jungkook, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ, như không nghe thấy tiếng của hắn vậy.
Jeon Jungkook mím môi, hỏi lại.
Jeon JungkookJimin à, em không có gì để nói với anh sao?
Park Jimin vẫn xem hắn như không khí.
Jeon Jungkook im lặng.
Nếu Park Jimin đã không muốn trả lời hắn thì hắn cũng sẽ không nói đến lần thứ ba.
Hắn cầm lấy quyển sách để bên cạnh trước đó ngồi bên cạnh giường tiếp tục xem.